Người dịch: Whistle
Sau một phen càn quét, người của Thiên Hổ bang cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Đặc biệt là tìm ra nội gián trong bang, cũng có lý do để giải thích cho thất bại trước đó, hơn nữa còn có thể phát tiết, trả thù.
Tình hình ở ngoài thành cũng rất thuận lợi.
Vì cố tình tiết lộ tin tức giả, nên Thiên Thủy trại tự chui đầu vào rọ, mấy nhóm người đồng thời tấn công.
Dưới sự dẫn dắt của Tiết Tiêu, Trịnh trưởng lão, bọn họ đã đánh chiếm một phân đà của Thiên Thủy trại.
Thu hoạch tương đối khá.
Sau khi đại thắng, đương nhiên là phải ăn mừng.
Lôi My say khướt, mùi rượu nồng nặc, ánh mắt long lanh nhìn người đang đi tới.
“Chu huynh đến rồi!”
Bên ngoài vẫn còn rất ồn ào, nhưng người đến lại không hề say, cũng không có mùi rượu, là người có công lớn nhất, vậy mà lại không tham gia yến tiệc.
“Bang chủ.”
Chu Giáp chắp tay:
“Ngài tìm ta có việc gì sao?”
“Phù…”
Lôi My thở ra một ngụm trọc khí, kiềm nén vẻ xao động trong lòng, nàng thường nghĩ đến chuyện buông thả bản thân, đặc biệt là trước mặt Chu Giáp.
Nhưng nàng không thể.
Lôi My ổn định tinh thần, chậm rãi nói:
“Nhờ Chu huynh tìm ra nội gián trong bang nên mới có thể trận đại thắng ngày hôm nay, công lao rất lớn, đáng tiếc, ta không có gì để ban thưởng, huynh có muốn gì không?”
“Chu mỗ là người của Thiên Hổ bang, cống hiến cho bang là chuyện nên làm.” Chu Giáp cười:
“Bang chủ khách sáo rồi.”
“Không phải.”
Lôi My lắc đầu:
“Công lao của Chu huynh rất lớn, nếu như không ban thưởng, sao có thể khiến cho người khác tâm phục khẩu phục?”
“Ta định lấy một nghìn Nguyên Tinh trong kho để làm phần thưởng.”
Một nghìn Nguyên Tinh?
Chu Giáp nhướng mày.
Đây không phải là con số nhỏ, thậm chí có thể nói là một cái giá lớn!
Thiên Hổ bang không phải là bang phái của một người, phải nuôi hơn vạn bang chúng, còn có những gia đình phụ thuộc, chi tiêu mỗi ngày đều rất lớn.
Lấy ra một nghìn Nguyên Tinh, cho dù là bang chủ cũng phải chịu áp lực rất lớn.
Chu Giáp trầm ngâm suy nghĩ, chậm rãi nói: “Bang chủ tìm ta chắc không phải vì chuyện này, đúng chứ?”
“…”
Lôi My ánh mắt phức tạp, nàng ta gật đầu:
“Đúng vậy, là Dương trưởng lão tìm huynh.”
Nói xong, Lôi My ra hiệu.
Không biết từ lúc nào…
Dương Vân Dực, người cũng tham gia yến tiệc trước đó, đã xuất hiện ở cửa, ông ta chắp tay, bước vào.
“Dương trưởng lão.”
“Chu Giáp.”
Dương Vân Dực nhìn Chu Giáp, vẻ mặt cảm thán.
Ông ta vẫn còn nhớ, mấy năm trước, lúc Chu Giáp mới bước vào Tiểu Lang đảo, không ai để ý đến một đệ tử khác họ.
Mới mấy năm…
Giống như là nằm mơ vậy.
Chu Giáp đột nhiên trỗi dậy, hơn nữa tốc độ còn nhanh đến mức nằm ngoài dự đoán, bây giờ, ngay cả Dương Vân Dực cũng phải đối đãi cẩn thận.
Đáng tiếc…
Loại nhân tài này không phải là người của hai nhà Tiết, Dương.
“Có thể đỡ được mấy chưởng của Tô Công Quyền mà không bị thương, thực lực của ngươi e rằng sắp đuổi kịp Lôi Bá Thiên năm đó rồi.” Dương Vân Dực vuốt râu, chậm rãi nói:
“Hiếm thấy, hiếm thấy.”
“Không dám.”
Chu Giáp lắc đầu:
“Nếu như không phải vì kiêng dè người dân trong thành, Tô Công Quyền thực sự ra tay tàn nhẫn, hôm nay e rằng Chu mỗ ta đã không thể nào đứng ở đây được rồi.”
Tu vi hiện giờ của Chu Giáp là ngũ quan, phá một nửa.
Lôi Bá Thiên là lục quan viên mãn, chênh lệch rất rõ ràng.
Ngũ Lôi Phủ Pháp của Chu Giáp tuy rằng mạnh hơn Thiên Đả Ngũ Lôi Oanh của Lôi Bá Thiên, nhưng nhìn chung, Chu Giáp vẫn kém xa Lôi Bá Thiên năm đó.
Trừ phi là…
Kích hoạt Bạo Lực!
“Cho dù là vì kiêng dè dân chúng trong thành hay vì kiêng dè thứ gì khác, nhưng ngươi không sao chính là sự thật.”
Dương Vân Dực cười, ánh mắt phức tạp:
“Tuy ta lớn hơn ngươi mấy tuổi, nhưng lại không bằng ngươi.”
Trong mắt Dương Vân Dực, Chu Giáp bây giờ đã có thể so sánh với Hắc Thiết hậu kỳ mới tấn thăng.
Tuy rằng không bằng Tô Công Quyền.
Nhưng trong số Hắc Thiết ở Thạch Thành, người có thể chiến thắng Chu Giáp đã rất ít, Chu Giáp đã áp chế tất cả Hắc Thiết trung kỳ.
“Nói chính sự.”
Dương Vân Dực nghiêm mặt, bỏ đi tạp niệm:
“Cách đây không lâu, nội môn Tàng Thư uyển truyền tin đến, hỏi về Thiên Đả Ngũ Lôi Oanh của Lôi Bá Thiên, muốn cho vào Tàng Thư khố nội môn.”
“Nếu như ngươi đồng ý giao ra, sẽ là đại công, có thể đổi một công pháp cùng cấp bậc ở nội môn.”
“Ừm…”
Chu Giáp trầm ngâm suy nghĩ, nhìn Lôi My:
“Công pháp này do tiền bang chủ sáng tạo, Chu mỗ ta được tiền nhân ban cho, độc chiếm lợi ích, hình như không ổn, không biết tại sao lúc trước Lôi sư bá lại không giao ra?”
Chu Giáp thực sự có chút động lòng.
Nếu như có thể đổi một bộ Ngũ Hành công pháp cấp cao, cũng rất có lợi cho việc Chu Giáp tăng cường Ngũ Lôi Phủ Pháp, chỉ là không biết Lôi gia có đồng ý hay không.
Dù sao Thiên Đả Ngũ Lôi Oanh là do Lôi Bá Thiên sáng tạo.
“Lôi Bá Thiên không muốn người khác biết bí mật của công pháp này, cũng không hứng thú với những công pháp khác, nên mới không giao.”
Dương Vân Dực nói:
“Nhưng ngươi thì khác, ngươi giao công pháp ra không chỉ có thể đổi một công pháp cùng cấp bậc, mà còn có thể dựa vào công lao để vào nội môn, Tiểu Lang đảo cũng sẽ toàn lực ủng hộ.”
“Hả?” Chu Giáp khẽ động:
“Tiền bối có ý gì?”
“Ao cạn khó nuôi giao long.”
Dương Vân Dực dừng động tác vuốt râu, nhìn Chu Giáp, trầm giọng nói:
“Với thiên phú của ngươi, Thạch Thành quá nhỏ, cho dù là Tiểu Lang đảo cũng không thể giúp được ngươi bao nhiêu, chỉ có nội môn mới có thể.”
“Ngươi nên rời khỏi nơi này, đến nội môn Huyền Thiên minh, đó mới là nơi mà ngươi nên ở.”
Không gian trở nên yên tĩnh.
Lôi My ánh mắt phức tạp, rõ ràng là nàng đã sớm biết chuyện này, thậm chí ngay cả một nghìn Nguyên Tinh đó cũng là lộ phí chuẩn bị cho Chu Giáp.
“Ý của tiền bối là…” Chu Giáp nói:
“Đuổi ta đi?”
0.49432 sec| 2385.93 kb